1313 – Dự án GREEN SEED

GREEN SEED PROJECT

16/11/2013 – 23/11/2013

14h25 ngày  16/11/2013 – Sao mấy bé vẫn chưa tới nhỉ? Liệu họ có thấy mình hay không? Cảm giác hồi hộp, lo lắng khi không biết những con người chúng tôi sắp diện kiến sẽ như thế nào đây. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, một đoàn người gồm 20 em học sinh nam nữ, 3 Thầy Cô giáo đón chúng tôi với nụ cười tươi rói.

995245_691360174215833_821493755_n

5h00 ngày 17/11/2013 xuất phát- chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình.

Và đúng 14h00 cùng ngày chúng tôi đã có mặt tại xã Gia Bắc – nơi chúng tôi và các em sẽ cũng nhau trải nghiệm những họat động, cùng nhau học hỏi, cùng nhau góp sức để giúp đỡ cộng đồng nơi đây. Dự án của chúng tôi – Green Seed đã thực sự bắt đầu!

5 ngày ở Gia Bắc, chúng tôi đảm nhiệm công việc ở nhiều vị trí khác nhau.

Đầu tiên là việc xây nhà vệ sinh. Tại sao lên đây phải xây nhà vệ sinh? Vì người dân ở Gia Bắc người ta không có thói quen sử dụng nhà vệ sinh, để giải quyết nhu cầu họ chỉ cần ra sau vườn. Mà bạn biết không, nếu không có nhà vệ sinh không những ô nhiễm môi trường mà còn có hại cho sức khỏe bản thân. Chúng tôi có mặt ở đây để giúp họ thay đổi nhận thức, tạo điều kiện để họ có thể cải thiện một phần cuộc sống của mình.

Và việc xây nhà vệ sinh thật không đơn giản. Phải quan sát cách trộn hồ, cách quét hồ lên gạch, cách đặt gạch, cách so thước chỉnh gạch…Cùng sự hỗ trợ của các anh thợ hồ, sau 5 ngày công trình của chúng tôi cũng đã hoàn thành, nhìn mà đẹp lạ, mấy con mắt mở to, vui mừng với thành quả của nhóm.

Tiếp đến là việc hái cà phê, cà phê có thể xem là nguồn thu nhập chính của người dân nơi đây. Chúng tôi phụ gia đình một người dân nơi đây thu hoạch trái cái phê. Hơn 30 cây được tuốt sạch trái trong 3 buổi lao động.

Rồi đến việc dạy học. Cứ nghĩ rằng rào cản ngôn ngữ là trở ngại lớn nhất trong việc tiếp xúc giữa các bạn Singapore và các em học sinh Gia Bắc. Chính lòng yêu trẻ, sự nhiệt thành và tận tâm từ các bạn là chiếc cầu nối gắn kết được với trẻ.

Theo sự hướng dẫn của chính quyền, chúng tôi được tới thăm những hộ gia đình nghèo, cùng họ trò chuyện để biết thêm về cuộc sống của người dân nơi đây.

Tiếp nối là đêm giao lưu văn hóa giữa SinGapore và Việt Nam được tổ chức vào đêm cuối các bạn Sin ở Gia Bắc. Đêm văn hóa ấy ngoài các tiết mục văn hóa đến từ địa phương, từ thư viện EVG, và các bạn tình nguyện viên Việt Nam, các bạn Singapore đã kết hợp với thư viện đã trao tặng tay hơn 350 phần quà đến các em nhỏ tại xã Gia Bắc.

5 ngày ở Gia Bắc cũng trôi qua, chúng tôi về thành phố Hồ Chí Minh, dẫn các bạn Singapore đi tham quan những địa danh nổi tiếng ở thành phố và rồi đưa các em ra sân bay để các em về lại với gia đình của mình.

Vậy là dự án kết thúc, những cái ôm, bắt tay, bịn rịn không nói nên lời, những món quà nhỏ được gởi trao. Một tuần bên nhau, cùng nhau tham gia những họat động, thời gian không dài và cũng chưa đủ lâu để có thể hiểu rõ từng cá nhân. Nhưng các bạn đã cho chúng tôi thấy được sự nhiệt huyết, ý thức, trách nhiệm cao trong công việc của mình. Cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi đóng góp sức trẻ để xây dựng cho xã hội ngày một tốt đẹp hơn, cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi hoàn thành dự án này một cách trọn vẹn nhất!

 

1312 – DỰ ÁN ANGEL’S SMILE

Dự án phát triển cộng đồng  Angel’s smile là dự án kết hợp giữa EVG và học sinh, giáo viên trường cấp 2 Nanyang Girls’ High School ( Singapore), được thực hiện tại xã Gia Bắc, huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng. Gia Bắc, với 99% dân số là người dân tộc K’Ho, là một trong những xã khó khăn nhất trên đất nước Việt Nam. Thu nhập chính của người dân nơi đây đến từ việc thu hoạch hạt cà phê và trái bắp, nhưng việc trồng trọt, thu hoạch hai loại cây này cũng bị ảnh hưởng nhiều từ thời tiết nên cuộc sống của họ rất khó khăn và bấp bênh. Và cũng chính vì nghèo khó, các em nhỏ nơi đây không nhận được nhiều sự chăm sóc, thương yêu của bố mẹ do bô mẹ phải cả ngày bận làm lụng kiếm tiền, và quan trọng hơn việc học của các em không được sự quan tâm nhiều từ chính gia đình của mình.  Cái vòng tròn luẩn quẩn nghèo đói-ít học- nhân trí thấp-nghèo đói là thứ mà EVG chúng tôi muốn, khao khát được phá vỡ ngay từ những ngày đầu đặt chân lên vùng đất Gia Bắc để làm dự án phát triển cộng đồng cách đây 4 năm.

1464701_690478147637369_1932138047_n

Nối tiếp những dự án trước, từ ngày 15/12/2013 đến 27/12/2013, EVG tiếp tục triển khai một dự án khác tại Gia Bắc với một trong những đối tác lâu năm của EVG, Nanyang Girls’ High School. Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là xây 1 nhà vệ sinh EVG cho người dân, 1 lớp học EVG, hái cà phê giúp đợ người dân, dạy học Tiếng Anh cho các em lớp 4, 5, thực hiện “Ngày hội thư viện”  và  đêm văn nghệ cho trẻ em Gia Băc và thăm các hộ nghèo. Trải qua 10 ngày làm việc vất và nhưng cũng rất vui và ý nghĩa tại Gia Bắc, chúng tôi đã về lại Sài Gòn với tâm trạng hạnh phúc vì đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất có thể và hơn thế nữa, đã thu lại cho riêng mình những bài học mà chỉ có Gia Bắc và dự án Angel’s Smile mới có thể mang lại được cho chúng tôi.

Và dưới đây là cảm nghĩ của 2 tình nguyện viên Việt Nam đã tham gia vào dự án. Hãy đọc để biết thêm dự án lần này đã mang lại cho họ những suy nghĩ gì và những cảm xúc gì nhé!

Cũng như hãy xem 1 clip ngắm tổng kết lại những hoạt động và những khoảnh khắc thú vị của chúng tôi trong suốt 10 ngày tại Gia Bắc.

—————————–

“OCIP không mang đến những cảm xúc dữ dội, những suy nghĩ thay đổi bản thân hay một bước ngoặt lớn của cuộc đời. Đơn giản vì đây không phải là lần đầu tiên đi tình nguyện và bản thân cũng đã trải qua những điều đó trước kia nên không dễ để được xúc động mạnh mẽ.

OCIP mang đến cho tôi cảm giác yêu thương Việt Nam của tôi và được nhìn thấy tôi của 5 năm trước. Cung đường đèo ngoằn ngoèo dẫn lên Gia Bắc ngập tràn màu xanh của cây rừng tây nguyên bạt ngàn. Một sự phấn khích trào lên. Lâm Đồng đẹp! Việt Nam đẹp! Đi đâu đâu cũng thấy đẹp! Gia Bắc còn làm cho sự phấn khích đó gia tăng gấp đôi. Ở đây thanh bình, giản dị, dịu mát. Sáng sớm thức dậy lúc 5h30 trong tiết trời se lạnh, ăn sáng lúc 6h30 cùng 20 cô học sinh Singapore trong không khí vui vẻ, ấm cúng. 7h30 mang dụng cụ ra “công trường” đang dở dang thi công. Thiệt tình thì công việc mấy cô bé làm trong 1 tiếng, thợ Việt Nam làm trong 5 phút nhưng họ vẫn say sưa làm. 18h30 mọi người tụ họp trong thư viện để làm cái reflection, người khóc, người cười, rồi ôm nhau cho bớt nhớ nhà. 5 năm trước mình cũng như vậy, ngỡ ngàng trước những điều nhỏ bé ở những nơi xa lạ, bật khóc bật cười rồi từ đó mà trưởng thành hơn.

Trở về thành phố, không còn được thấy sương sớm, không còn tất bật mỗi ngày, vật chất đầy đủ, tinh thần tương đối nhưng them Gia Bắc quá!”

Hoàng Thị Quỳnh Anh

———————————-

Sinh viên mới ra trường ai chẳng đầy hoài bão, đam mê và ham đi. Đi nhiều học nhiều! Tự hào lắm thay! Và cũng tự nhận ra mình chi là chú ếch xanh ngồi nơi đáy giếng.

Nghe chú ếch tự truyện nhé!

Từ nhỏ ba mẹ dạy “Lá lành đùm lá rách”. Ối dào đi cũng nhiều, giúp cũng nhiều đó chứ. Nào là tham gia clb tình nguyện, đi từ thiện. Cứ tin rằng giúp được nhiều người kém may mắn lắm. Nhưng đi OCIP nhận ra rằng “không phải cứ cho là khắc là người nhận sẽ hạnh phúc”.

Tình nguyện lần này tưởng là đi chúng ta cùng tình nguyện ai dè còn có cả trách nhiệm LEAD nữa và đoàn mà ếch lead là trường nữ sinh.

Đừng coi thường phái nữ chúng tôi nha! 30 học sinh, sinh viên, 30 cá tính đó, khác nhau đó mà xây được 1 cái toilet, 1 lớp học.

Vài tối tham gia Reflection về nhau và nói lên những gì tôi học được và tôi lắng nghe những gì bạn học được.

Dự án thì chừng đó thôi mà ếch học được cách xây dựng (trét ximăng, trộn hộ) là lẽ đương nhiên nhưng ếch còn học được rằng người leader muốn xây dựng nhóm thành công thì đừng xét đến thành viên nhóm mình là ai, đến từ đâu mà hãy mở lòng ra, cùng nhau “tám”, đừng tưởng “tám” không mang lại lợi ích nha! Bản thân ai lần đầu gặp nhau chẳng tự gán cho người khác cái nhận định mà bản thân nghĩ là đúng. Rồi mở lòng để thấy con người thật của nhau, cùng nhau làm chứ chỉ tay 5 ngón chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Học được rằng cho và nhận tưởng chừng là sự việc đơn giản nhưng nếu tự cho cái nhìn tự mãn thì những việc làm ý nghĩa mình là sẽ hoàn toàn là con số 0. Nếu muốn thành công không chỉ có nội bộ nhóm tự điều chỉnh cho hoà hợp mà còn bao nhiêu nhân tố bên ngoài.

Chuyện không hẳn ngoài lề:

Nếu bn có thc ăn trong t lành, qun áo mc trên người, mt mái nhà để v và mt nơi để ng thì bn đã giàu có hơn 75% dân s thế gii.

Nếu bn có tin trong ví để có thđi bt cđâu bn mun thì bn đã thuc 18% người giàu nht trên thế gii này.

Nếu ngày hôm nay bn vn còn sng khoẻ mạnh, không ốm đau bệnh tật thì bạn đã may mắn hơn triệu người khác, những người sẽ không sống sót qua nổi tuần này.

Và nếu bạn đang thật sự đọc và hiểu những dòng chữ này thì tức là bạn đã may mắn hơn 3 tỉ người không biết đọc-viết hoặc bị thiểu năng trí tuệ trên thế giới này.

Những câu này đọc nhiều lần rồi, nhưng trải qua rồi mới hiểu bản thân may mắn đến mức nào. Cuối dự án được tạo điều kiện thăm nhà dân để hiểu thêm về địa phương thì nhận ra một người cha già cùng 4 đứa con nhỏ, chia sẻ nhau 2 cái giường nhỏ 1m6, 2 tấm chăn.  Hằng ngày họ chỉ ăn cơm độn rau rừng, lâu lâu mới có cá khô ăn dè và khi mùa lạnh đến, củi sẽ không được dùng để sưởi ấm mà được dành để nấu những bữa cơm đạm bạc cho qua cơn đói. Cha già nhiều bệnh không thể đi xa, thửa cà phê cùng thửa bắp thì xa đến cả chục cây số, thế mà hai anh em Út và Út ráng, đứa lớp 1, đứa lớp 2 cùng chị lớp 4 ngày ngày lội quãng đường đèo để chăm bón cà phê và bắp.

Khổ lắm nhưng con vẫn ráng học, cha thà rằng nén bệnh không khám dành tiền cho con đi học để cuộc đời nó khác với cuộc đời của mình.

1311 – DỰ ÁN WATER OF LOVE

DỰ ÁN NƯỚC SẠCH WATER OF LOVE

7/10/2013-11/10/2013

Tại xã An Hiệp, huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre

 Dự án nước sạch Water of Love là dự án kết hợp giữa EVG và nhân viên công ty Arup (Singapore), được thực hiện tại xã An Hiệp, xã nghèo nhất thuộc huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre.  Do vị trí điạ lý, nguồn nước ở khu vực xã An Hiệp bị nhiễm phèn nhiễm mặn, khiến cho công việc đồng áng cũng như cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân gặp rất nhiều khó khăn, Ngay cả nhà máy nước địa phương cũng chỉ cung cấp được 1/3 nhu cầu nước dùng của người dân và nước này cũng không đủ sạch cho việc nấu nướng . Do đó, nguồn nước sạch duy nhất ở nơi đây chính là nước mưa. Có thể nói những bể chứa nước mưa to chính là vị cứu tinh của người dân nơi đây vào mùa khô

Hiểu được tầm quan trọng của các bể chứa nước mưa với người dân xã An Hiệp, trưa ngày 7/10, chúng tôi, 8 tình nguyện viên (TNV) Singapore với các quốc tịch khác nhau và 3 TNV ECO Vietnam Group đã tụ họp lại tại mảnh đất An Hiệp, xã nghèo nhất của huyện thuộc tỉnh Bến Tre với một mong muốn chung, đó là góp ít sức của mình xây dựng lên những bể chứa nước mưa cho các hộ nghèo trong xã.  Bên cạnh đó,chúng tôi cũng muốn mang lại những giờ học Tiếng Anh vui vẻ cho các em thuộc trường tiểu học An Hiệp và mang tặng những phần quà thiết thực cho các hộ nghèo. 12 bể chứa nước hoàn chỉnh, 6 lớp học tiếng Anh bổ ích trong 3 ngày, đến thăm hỏi, tặng quà 3 hộ nghèo chính là nhiệm vụ chúng tôi phải hoàn thành trong chuyến đi lần này xuống dưới An Hiệp.

Sau ngày đầu tiên gặp mặt uỷ ban xã và nghỉ ngơi , sang ngày thứ hai, chúng tôi đã bắt tay ngay vào công việc. 11 TNV chúng tôi chia làm 3 đội, 2 đội đi xây, 1 đội ở lại trường tiểu học lo việc dạy học cũng như nấu ăn cho cả nhóm và công việc sẽ được hoán chuyển giữa các nhóm vào những ngày sau. Người thì hào hứng xem những hình ảnh con thú, tư liệu giảng dạy cho lớp tiếng Anh, người thì cầm xẻng, cầm nón, tất cả đều sẵn sàng cho những thử thách trong 3 ngày sắp tới.

Thế nhưng, công việc đã không dễ dàng như chúng tôi tưởng tượng, nhất là việc xây dựng bể chứa nước. Chỉ sau 15’ cuốc đá, cát vào thùng, rồi trộn xi măng, rồi bê vác, chúng tôi, những người chỉ quen làm việc với cái máy tính, giấy tờ, đã ướt đẫm mồ hôi, thở dốc. Để động viên nhau, chúng tôi nói đùa với nhau rằng “ We have very meaningful free gym 😀 ” ( tạm dịch: Chúng ta đang được tập thể dục vừa miễn phí vừa có ích” ).  Đến buổi chiều và những ngày sau đó, chúng tôi đã quen dần với công việc và biết cách kết hợp với nhau để thực hiện công việc hiệu quả hơn.

Công việc cũng dường như bớt mệt hơn khi chúng tôi được chính những gia đình chúng tôi đang xây bể nước cho mang cho chúng tôi những cốc nước, nước dừa, rau câu dừa, mứt dừa tự tay làm. Các ông, các bà , các dì, các chú luôn miệng cảm ơn chúng tôi vì đã xây cho họ bể nước. Có dì bảo “Không có gì để cho lại mấy con hết” , nhưng với chúng tôi, sự vui mừng của các hộ gia đình khi có bề nước cũng như  lợi ích mà một bể nước được xây chắc chắn sẽ mang lại cho họ chính là món quà lớn nhất mà chúng tôi đã và mong sẽ nhận lại được.

Với những người ít động đến công việc tay chân nay phải một ngày 4 tiếng làm bạn với cuốc xẻng, đất đá, mệt mỏi, đau nhức vẫn là điều không tránh khỏi, nhưng không ai than vãn một lời. Điều tất cả chúng tôi quan tâm là “ Liệu chiều nay trời có mưa không?”, “ Trưa trời mưa to thế này rồi tí nữa có tạnh để cho chúng ta làm việc không?”, “ Chúng ta có nên dậy sớm, làm sớm để hoàn thành 4 cái bể trước khi trời mưa không?”. Và thật may mắn, dường như ông trời hiểu được điều chúng tôi lo lắng. Dù 3 ngày làm việc đã đến 2 hôm mưa to nhưng trời luôn quang tạnh, nắng đẹp mỗi khi chúng tôi bắt đầu làm việc. 2 bể chứa nước 1 buổi, 12 bể chứa nước trong 3 ngày, tất cả đều đã đươc hoàn thành như đúng dự kiến.

Công việc dạy học, tưởng chừng như dễ dàng hơn, vui hơn nhưng cũng có những “cái khổ” riêng.  “Cái khổ” ở đây là các em quá năng động, quá thích chơi đùa với các anh chị từ nơi khác đến thăm  ^^. Trong giờ học, các em nhao nhao giơ tay đòi trả lời, làm chúng tôi phải nhức óc nghĩ xem nên chọn em nào để cho em nào cũng được nói, được quà. Bên cạnh đó, cũng có một số em nhút nhát, im lặng trong lớp.  Chúng tôi cũng phải để ý, khuyến khích, thậm chí đẩy các em lên trước lớp để nói. Thật vui là các em cũng rất ngoan, nghe lời chúng tôi, vất bỏ sự nhút nhát của mình để tích cực tham gia vào lớp học. Như cô Phước, hiệu trưởng trường, đã nói “Những dịp như thế này là cơ hội tốt cho các em vì cô để ý những em nào đã được tiếp xúc với các anh chị nước ngoài thì sau này sẽ rất dạn dĩ trong việc học và cuộc sống”. Chung một suy nghĩ với cô, chúng tôi cũng mong qua những giờ học Anh văn tuy ngắn ngủi nhưng cũng phần nào giúp các em trở nên tự tin hơn và tìm thấy niềm vui qua việc học.

Nhưng điều làm tất cả chúng tôi vui nhất trong suốt 4 ngày ở trường tiểu học An Hiệp 1 không phải là trình độ tiếng Anh của các em mà chính là sự ngây thơ, vui tươi, ngoan ngoãn của các em. Dù không nói chung một ngôn ngữ nhưng các em chào mừng chúng tôi như những người thân trong gia đình. Cứ đến giờ ra chơi là các em lại ùa đến chỗ chúng tôi đang ngồi nghỉ. Các em kéo ghế ngồi quanh chúng tôi, nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú, rồi các em tập trung suy nghĩ , hỏi chúng tôi tên, tuổi… dù chỉ bằng những từ tiếng Anh phát âm chưa được chỉn chu, câu có chữ được chữ không. Các em bằng mọi cách kéo các cô chú người nước ngoài ra sân chơi, không rủ được thì lại chạy đi kiếm TNV người Việt để dịch cho các cô chú ấy rằng “ Cô ơi, cô kêu mấy cô chú nước ngoài ra chơi với bọn con”. Rồi đôi khi các em lại mang cho chúng tôi những điều vô cùng bất ngờ. Có em chạy ra tặng cho Christelle (1 TNV Sing) một cây kẹo mút, một lát sau lại tặng cho Christelle và Ciying ( 1 TNV Sing) 2 bức tranh. Có em cho chúng tôi 3 viên kẹo C. Có em cuối giờ học, rút từ hòm bàn một chum hoa giấy em tự làm, chạy lên tặng Ciying. Những món quà tuy nhỏ, nhưng tôi tin lại như là gia tài đối với các em nhỏ ở vùng quê sâu xa, vậy mà các em tặng cho chúng tôi không ngần ngại.

Các em còn rất ngoan, nói năng rất lễ phép. Dù chúng tôi chỉ là những TNV, đứng lớp trong đúng 1 tiếng đồng hồ nhưng các em vẫn khoanh tay “ Dạ, thưa cô, thưa thầy”, và đồng loạt đứng nghiêm chào và cám ơn chúng tôi trước và sau buổi học “ Hello, teacher”, “ Thank you, teacher”. Chỉ trong một giây lát ngắn ngủi ấy mà các em khiến chúng tôi cảm thấy công việc mình làm thật vô cùng có ý nghĩa.  Bên cạnh đó, các em khiến cho chúng tôi suy nghĩ phải làm sao để đảm bảo được việc học cho các em vì những đứa bé với nhân cách tốt thế này, nếu được học hành đến nơi đến chốn sẽ làm thay đổi An Hiệp, sẽ làm An Hiệp bừng sáng hơn mai này!

Ngày cuối cùng của chuyến đi, chúng tôi đi tới thăm và trao gạo và một ít bánh, muối, đường cho 3 hộ nghèo của xã. Những căn nhà nằm ở trong những ngóc ngách xa xôi, và cuộc đời của những con người sống trong 3 căn nhà đó cũng nhiều nỗi niềm, trắc trở như chính đường đi tới căn nhà của họ vậy. Cả 3 đều là những cụ ông, cụ bà đã qua tuổi 80, cái tuổi đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, chăm sóc thì đây họ vẫn còn nhiều lo lắng cho chính số phận của họ, và của cả con cháu. Chỉ đúng lúc này, tôi ước chúng tôi có nhiều thời gian hơn, các TNV Singapore có thể nói và hiểu được tiếng Việt để chúng tôi có thể lắng nghe họ nói thật nhiều và nhiều như là một cách chia sẻ với những nỗi niềm, lo âu về cái nghèo cái khổ mà họ không có nhiều dịp để tâm sự với ai. Bước ra khỏi nhà, tâm trạng chúng tôi thật nặng trĩu, nhưng lâu lâu lại thấy vui khi biết được sắp tới họ lại tiếp tục nhận được sự trợ giúp từ xã để cuộc sống bớt khăn hơn.

Sau gần 5 ngày ở tại An Hiệp, chúng tôi lên xe về lại TP. Hồ Chí Minh.  Không ai nói với ai nhưng tôi tin chúng tôi đã được nhiều trải nghiệm và học được nhiều bài học từ chính mảnh đất An Hiệp và con người nơi đây. Chúng tôi đã phải vượt qua những giới hạn của bản thân, thử thách mình với những thứ chưa bao giờ làm để mang tới những điều tốt đẹp hơn cho người khác. Chúng tôi đã nhận ra rằng cái thứ tình cảm chân phương giữa người với người là thứ đẹp dẽ nhất, có thể xoá nhoà khoảng cách giàu nghèo, ngôn ngữ.  Có thể sau này, không ai nhớ tới số tiền phải bỏ ra để xây bể nước, để mua những bộ dụng cụ học tập nhưng cái tấm lòng mà tất cả chúng tôi, những TNV và người dân An Hiệp, trao cho nhau sẽ còn được nhớ đến mãi.

 

1310 – TRUNG THU LAN TỎA YÊU THƯƠNG

IMG_4744 IMG_4762 IMG_4854 IMG_5001 IMG_5020 IMG_4414 IMG_4460 IMG_4479 IMG_4601 IMG_4613

1309 – DỰ ÁN CLEAN WATER

Giới thiệu về dự án:

Dự án hỗ trợ Nước sạch là dự án kết hợp giữa tổ chức ECO Vietnam Group và Ngân Hàng HSBC với sự hỗ trợ của Trung tâm hỗ trợ và phát triển cộng đồng LIN

–       Thời gian diễn ra dự án: 9/7/2013- 31/12/2013

–       Địa điểm: xã An Hiệp, huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre.

–       Nội dung: xây dựng 50 hồ nước cho 50 hộ nghèo thuộc xã An Hiệp và trao tặng dụng cụ học tập, xe đạp cho các em học sinh tại trường tiểu học An Hiệp 1 và An Hiệp 2

Ý nghĩa của dự án:

An Hiệp là xã nghèo nhất trong 23 xã huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre. Đây là một vùng nông nghiệp, được chia ra thành hai khu vực: đất và cù lao. Dân số ở An Hiệp là 121,881 hay 2,724 hộ dân. Ở Cù lao Đất, do thiếu nước sạch nghiêm trọng, người dân không thể trồng trọt mà chỉ làm thuê với mức lương rất thấp ở những vùng xung quanh hay TPHCM. Vì cuộc sống quá khó khăn, việc học tập của trẻ em cũng không nhận được sự quan tâm cần thiết. Một trong những vấn đề cấp thiết cần giải quyết ở đây là nguồn nước sạch. Do nằm gần biển, An Hiệp chỉ có hai mùa: mùa nước mặn và nước ngọt. Nước mặn không thể sử dụng được trong trồng trọt và chăn nuôi; trong khi đó, nguồn nước ngọt cũng bị nhiễm phèn, ảnh hưởng với việc sử dụng trong sinh hoạt. Nguồn nước sạch duy nhất ở đây là nước mưa. Vì thế, vào mùa mưa, người dân phải dùng những hồ, lu để dự trữ nước dùng cho mùa khô. Tuy vậy, ở nhiều hộ gia đình nghèo không có khả năng xây dựng những hồ nước, người dân phải xin hoặc mua nước hay dùng nước mặn, nước nhiễm phèn. Chính vì vậy, dự án Nước sạch  đem tới 50 hồ nước cho 50 hộ nghèo với hi vọng giảm bớt phần nào những khó khăn cho người dân mảnh đất này.

Báo cáo hoạt động:

A)    Xây hồ nước:

–       Trong ngày 2/8, 16 nhân viên Ngân hàng HSBC và 4 tình nguyện viên EVG đã trực tiếp xây dựng 8 hồ nước cho 8 hộ nghèo ở An Hiệp.

–       42 hồ còn lại được giao về cho địa phương xây dựng và đã hoàn thành vào cuối tháng 9/2013.

–       Ngày 2/10/2013, 5 đại diện của ECO Vietnam Group đã tới địa phương để nghiệm thu 42 hồ này.

B)    Trao tặng quà cho học sinh tiểu học:

–       Vào ngày 3/8/2013, nhân viên HSBC và tình nguyện viên EVG đã có buổi giao lưu và dạy về vệ sinh cho các em trường An Hiệp 1. Cuối buổi, 160 phần quà (do HSBC phụ trách) bao gồm cặp, sách giáo khoa cũng được trao cho 160 em học sinh trường An Hiệp 1.

–       Bên cạnh đó, 5 chiếc xe đạp (do HSBC phụ trách) cũng đã được trao cho 5 em học sinh học giỏi và có hoàn cảnh khó khăn trường An Hiệp 2.

1308 – DỰ ÁN COLORFUL BRICKS

 

Time: July(15 DAys)

Place: Gia Bac, Lam Dong

Members: 15 Students of NTU- Computer Engineer

 

Achievement:

– ECO Toilet.
– English teaching

969102_10151788092610977_1661221085_n 1002904_10151788071840977_295214508_n

 

1012809_10151737621855977_1770491568_n

1307 – DỰ ÁN NO BOUNDARIES

Dear friends,

What did you do last sem-break? Have you had a great time?

Some of my friends stay at home and relax, others travels around Vietnam and even aboard. My sem-break, on the other hand, was “slightly” different. I went to a voluntary trip in a small village in Dong Thap Province, Vietnam.

Coming back from that trip, my heart is filled with love, memories and lessons. Inside me feels a great urge to write down these precious moments to keep the spirit of volunteerism with me forever.I also want to share this experience with you and hopefully, you will see volunteering as worth-trying, mind-widening and simply, fun.

It’s all started with a friend of mine who talked me into applying for this trip in a non-government organization – ECO Vietnam Group. I got in. Then, we and 8 others Vietnamese volunteers together with 44 Singaporeans, half are hearing-impaired and the others are students of Nanyang Technological University, participated in a nine-day community project. We built road and restroom, refurnished classroom, taught English to children, organized an exchange session with hearing impaired Vietnamese and challenged ourselves in an exciting race. To be honest with you, it was back-breaking work, but, trust me, it was an amazing experience after all.

No Boundaries –was the name of the project that our Vietnamese volunteers came up with. I found the name perfectly fit to my case.  I joined this trip feeling both anxious and exciting, not to mention curious, too. I’d been desperate to travel for so long but I was too insecure to step out of my comfort zone, leave all the conveniences of the urban world behind and come to a needy place. Actually, I had never even dared to bear the thought that someday I was going to throw myself in a long trip with people from another country, especially when I couldn’t communicate with some of them normally prior to the trip. But, things turned out just fine; since there were no boundaries between us when we all tried our best to reach out.

Let me tell you how we reach to each other regardless of our differences.

—————————————————————————————————————————-

1001466_10151669717070977_633925591_n

The “daily” routine – those days of living with my friends across countries.

We met and soon lived, treated each other like a family, and of course, we did it in rural style. Every morning, we woke up at 6, made bed, washed up and had breakfast together. When the clock stroke seven- thirty, we were divided into 5 teams, got on a boat and travelled to our working “sites”, leaving a “housewives” team at “home”. After 4 hours of working, we rushed back to the hall since none of us could resist the urge to “reunite”. We chatted about what was going on in the morning while enjoying lunch together. OH, WAIT! I need stop right here and dedicate a whole paragraph about the meals.

About .the .meals,

I can say without hesitation that I remember exactly what we ate throughout the trip and it’s definitely not because we ate almost the same thing over and over again! *sarcastic mode* In terms of appétit, our Singaporean friends were unbelievably difficult to please: some were forbidden to eat this (religious reasons, duhh!), while others were allergic to that! So to avoid the burden of preparing different food for the right people we ended up eating the thing that the majority can eat: pork and eggs, for almost every meal, for 9 days. Yes, you heard me, long live pork and eggs!!!

 1001455_10151669707305977_1308508412_n

Sorry for the side track, I just want to point out that: when you live with 53 other individuals every small detail can be a big deal. Back to the “daily” routine, in the afternoon, we continued the work from the morning; however, hot weather with the burning sun made everyone much more exhausted. After a long working day, we came home and smelled like, well, smelled like “flower”.  So friends, at this point, you’re probably imagining us fighting for the human right to bath first, right? But no, we did everything in order; our Singaporean friends took turn to bath accordingly to a neat system based on who came home first and which work produced most disgusting body odor (true story!). We Vietnamese volunteers decided to show our hospitality by bathing last, a great sacrifice I might say.  Bathing is not the only thing we did in the evening, obviously. Every night, after the reflection of the day (for 2 to 4 hours long), we usually did the washing together. Five to six people gathered into a circle with a bunch of washing basins, talked nineteen to the dozen in the dark of night and reluctantly immolated our blood to hundreds of mosquitoes out there. After that, as if we hadn’t seen each other enough, we continued gossiping and never went to bed before 1 AM.

—————————————————————————————————————————–

The art of building a toilet and its charm.

Among the 5 different jobs we did at Dong Thap, the most exciting activity to me was toilet building. It was, of course, the first time in life we built a toilet. We considered ourselves as outstanding architects and artists, not simply workers. We did a serious deal of careful measurement, like how much sand and water were enough to make cement; we placed every single brick carefully on the wall, plastered cement on them slowly and delicately as though we were painting a masterpiece. Looking at the wall growing taller and taller, we felt like we were building a castle.

Unlike toilet building, toilet cleaning was much more mundane. After two days in charge of toilet cleaning in our “home”, I got a new nickname – toilet princess– since I was the most professional toilet cleaner and I really pride myself on that! During my shift, I almost stuck to my “flawlessly cleaned” toilets (there was 6 of them) and was willing to “risk” myself to protect my babies. Now, looking back at this moment, I see no difference between me and a loyal guard of a sacred temple.

Dear friends,

Seriously, only living and working in this situation that you could appreciate the true beauty of a brand new, clean and clear toilet!

——————————————————————————————————————————

 1000548_10151669704985977_61755401_n

——————————————————————————————————————————-

The works, on one hand were tiring and challenging; not only toilet building but road building, refurnishing classroom, teaching and even house-working as well. However, on the other hand, they were filled with joy, voluntary spirit and pleasant encounters. Indeed, the people I met during those days are gifts of live.

The people – the villagers, the children and their warm hearts.

The people in Dong Thap were so kind and hospitable. There was a time when we were building the road; a villager living near the place brought us a HUGE bottle of coffee. At first, my Singaporean friends were quite reserved and didn’t dare try it. Only after I had drunk the coffee did they start doing the same. The coffee, since then, ran out in a blink, so she went back to her house and brought us two extra bottles. How kind was that!

There was another villager that we dearly called “Thím Năm” ; she is our savior. During work, one of my friends was attacked by a giant worm and the bites were extremely itchy. Thím Năm suddenly appeared from out of nowhere, just liked a fairy, she washed his T-shirt and treated him with her secret remedy. Other villagers at the site also came and helped out.

The people in this place will always stay in my mind; they were so kind and nice. They helped us in everything, lent us tools and gave us advices to do our works and treated us like their sons and daughters. Even though lives are difficult with them in the village, some even struggle to make end meets or find food every single day but love and hospitality are what they’ll never lack of. I had a change to visit a poor household in the village and the story we heard brought tears to our eyes, however we also saw hope in the love that the villagers had for each other, they lean on each other to survive. To that, I have to bow down.

It is also hard to forget the love the children there gave us. They are not only our students, but also our younger brothers and sisters. During days staying in the village, they often came played with us in where we lived and they followed us everywhere we went.  On the day we left Dong Thap, they gave us presents, wrote letters in Vietnamese to our Singaporean friends, drew us pictures, hugged and kissed us. I almost burst into tears. At that moment, I knew I had already left behind bits and pieces of me to those children.

After 5 days living and working in the village, we finally had to say goodbye and moved on. Luckily, all of us had had enough time to finish building the toilet, the road – 2km in total, and refurnish the classroom with a beautiful wall mural painted by our Singaporean friends. We said goodbye in a culture night and campfire afterward, which were surprisingly delightful with special performances from all of us – the volunteers and the villagers. At that night, in the warm of the burning camp-fire, we – Vietnamese volunteers, Singaporeans, the hearing impaired friends, the villagers, children and adults somehow became ONE. We communicated in different languages; we couldn’t remember all the names, but, at that moment, when we held hands in a big circle and laughed and danced, I knew that’s the moment I will never forget, there were no boundaries between us. Though we will go our separate ways, the love of that night will follow us anytime, anywhere till the day we come back “home”.

——————————————————————————————————————————-

——————————————————————————————————————————-

Frankly, what I remember most in the village in Dong Thap province, is a dreadful insect.

If you ask me about the deepest impression Dong Thap left on me, I will answer without any hesitation: mosquito bites. Oh, yes. Mosquito, a small insect with a long proboscis was the most dreadful enemy we faced. Regardless of how much Soffell (Mosquito Repellent) we applied, we were all terribly bitten. Every little bit of skin that was not covered by clothes was instantly attacked awfully. After coming back to the city, I am still obsessed with that darned creature. On the first night at home, I unconsciously woke up at midnight and started looking for my Soffell. To make things worse, during lunch time at RMIT, me and my friend- also a volunteer in the trip were eating and scratching at the same time, attracting tons of attention.

——————————————————————————————————————————-

Let’s continue with my journey.

Yes, my friends, the village in Dong Thap was only our first destination. After that, we headed to Ho Chi Minh City and had a wonderful, yet challenging time with the hearing impaired Vietnamese from the Deaf Community Organization HCMC (DCOH).

Breaking sound barriers

Some of you may wonder how I communicated with my hearing impaired friends. The answer is using everything I have got. Besides a little bit of sign language I was prepared, I made the fullest use of my body and facial expression. However, not until the exchange session between Singaporean hearing impaired and DCOH did I realize how enormous our barrier was. Vietnam and Singapore use different sign language hence a message must be communicated from a Singaporean hearing impaired to a NTU student then to me, and then to a teacher in DCOH and finally to a hearing impaired Vietnamese – that were four times of translation in total.  Now, I think you may have already imagined how difficult the situation was for us. OK, multiple it by 5, that’s how hard it was when we entered into an ice-breaker game. We signed, waved our hands, wrote our names and did a lot of things to express what we thought and to understand the others. One hour passed quickly. There was absolutely no speaking. No one can possibly imagine that inside such a silent room, we did play, laugh and enjoy a beautiful afternoon together. Mission accomplished!

——————————————————————————————————————————-

A sweet memory with my new friends

Right after the exchange session with DCOH, it was shopping time, in Ben Thanh market.  Now, every time I come across the market, I recalled that night when I took my Singaporean friends there, I decided to pretend to be a foreigner since I was told that vendors there would be really frustrated and irritated when a Vietnamese tried to bargain for foreigners. Truthfully, acting was not the least bit easy. I was more frightened to be “compromised” than actually enjoyed the show. Looking at my nervous face, a Singaporean boy dragged me into his arms, hugged me and told me that everything would be OK. At that moment, I felt like I was his daughter.  It was so sweet of him though J.

——————————————————————————————————————————-

There were times when I was in danger as well (actually, it was nowhere near as dangerous as how we perceived danger).

A little adventure that went wrong.

On the last days, we moved from HCMC to Can Gio Province, where we played “The Amazing Race” in Vam Sat Eco Park in Can Gio. That was really fun even though my team didn’t win. We all came out covered in sweet and flour.

Anyway, after the race, I and a volunteer came back to the forest in the Eco Park at twilight to collect things. The two of us had to carry two chairs, two 15-litter water bottles (empty but enormous) and two big heavy bags of materials for the Amazing Race. To make things more difficult, the road leading to the camping area was nearly impassable and night fell so quickly. We had neither a flash light nor a mobile phone on us. We were desperately groping in the darkness, trying to find the entrance but instead, we penetrated deeper into the forest. We mistakenly got on a rope bridge once and walked into dead-ends twice. Luckily, my life hadn’t ended there yet (I thought I would be rotten in that forest), we managed to find the right way out and met two other volunteers who were looking for us at the forest entrance. Almost bursting into tears, I ran to them like a little duck that had finally found its parents after a long day lost in the forest.

——————————————————————————————————————————-

Dear friends,

There are still so many things in my journey that I want to tell you, but it will be a never ending conversation. And this blog is already ridiculously long, so please stick with me for the last story I want to share, won’t you?

The stormy goodbye

This is the Ferry Story. It was the last day of the project when the storm hit us during our ferry back to HCMC. How fierce and intense the storm was! We, 54 people, half hearing impaired, were almost knocked overboard with the catastrophic wind. The ferry was so tiny in front of the cruel and deadly storm in the middle of the river. Somewhere echoed a scream ‘Die, we are gonna die!’ – It was not close a deadly situation but could give several panic attacks apparently.  Right after the ferry reached the harbor; we ran off quickly and led our Singaporean friends to a safe place. It was chaotic and nerve wracking as the storm kept on raging, people running and yelling. However, no one was harmed, only soaking wet and frozen; we stood closely to each other while it rained like cats and dogs outside.

This is not the way we want to say goodbye to our Singaporean friends at all, but, well, until the moment we sent them off to the airport we were as wet as a fish and our teeth were still chattering because of the cold. What a memory!

——————————————————————————————————————————-

 

Time flied so fast. I returned to my normal life without my big family, feeling sad rather than relieved. Thank God for bringing us together in this project, to let me know how volunteering spirit can bridge all the differences and how deep relationship can be built up only in 9 days. ‘When will we see each other again?’ I don’t have the answer for this question but I know once I still keep my enthusiasm for travel to do voluntary work, high chance I will meet those sisters and brothers again.

To my friends, Vietnamese and Singaporean, the villagers and the children, I own you an enormous thank you for being with me throughout this journey, for teaching me lessons that I couldn’t find elsewhere. I will always cherish our time together – those summer days we lived and worked for the same purpose: serving the community and learning to be our better selves.

——————————————————————————————————————————-

Dear friends,

This is the end of, simply said, my journey. I hope you enjoy reading this as much as I enjoyed writing it. If this story can inspired even one person to pursuit voluntary work it has paid off.

About me, until next time we meet, might be I’ve just been back from some voluntary works. My story of voluntary life has just begun. Definitely!

Best wished to you,

ME.

1306 – DỰ ÁN OUR DOOR

Project Our Door là sự hợp tác giữa ECO Vietnam Group và Trường trung học Paya Lebar Methodist đến từ Singapore. Đây là lần thứ ba đoàn tình nguyện viên của cả hai bên đến Phương Thịnh, Cao Lãnh, Đồng Tháp thực hiện nhiều hoạt động văn hóa và giáo dục tại địa phương.

1 6 14

Trong tuần từ 27/5/2012 đến 2/6/2013, dự án OUR DOOR do ECO Vietnam Group (EVG) phối hợp cùng trường Paya Lebar Methodist, Singapore đã diễn ra trong không khí vô cùng sôi nổi. Được tổ chức tại xã Phương Thịnh, huyện Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp, OUR DOOR là dự án nhằm giúp đỡ và cải thiện cuộc sống của người dân địa phương ở Phương Thịnh.

Chỉ trong 7 ngày ngắn ngủi, gần 70 TNV đã tích cực thực hiện nhiều hoạt động đa dạng như dạy học, xây toilet, rải đá đường đi, thăm hộ nghèo, tổ chức đêm văn nghệ giao lưu văn hóa, … Bằng sức trẻ và nhiệt huyết của mình, các TNV đã đem đến niềm vui cho các em nhỏ và phần nào sang sẻ những khó khăn của người dân nơi đây thông qua những việc làm thiết thực.

6

Ngày đầu tiên của dự án, các TNV Việt Nam đã hướng dẫn các bạn Singapore tham quan thành phố Hồ Chí Minh để hiểu thêm về đất nước và con người Việt Nam. Những hình ảnh, hiện vật ở Bảo tàng chứng tích chiến tranh đã giúp các bạn hình dung hơn về một Việt Nam kiên cường, bất khuất trong cuộc chiến đấu giành độc lập dân tộc đầy gian khổ. Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện thành phố đem lại một hình ảnh Việt Nam ngày nay thanh bình, năng động và không ngừng phát triển.

Những ngày ngắn ngủi ở vùng quê Phương Thịnh hiền hòa là một trải nghiệm tuyệt vời và ý nghĩa đối với các TNV. Với tinh thần sẵn sàng hết mình để phục vụ cộng đồng, các TNV đã vượt qua nhiều khó khăn về cơ sở vật chất như cúp điện, cúp nước để hoàn thành tốt các hoạt động.

Một điểm nhấn thú vị của dự án là lớp học tiếng Anh của những bạn TNV. Lớp học thu hút khá động các em học sinh địa phương. Với phương pháp giảng dạy sinh động và thân thiện, các buổi học đã được các em nhiệt tình hưởng ứng. Những buổi dạy học tuy ngắn ngủi nhưng đã đọng lại những tình cảm đẹp đẽ giữa TNV và các em, những giọt nước mắt lưu luyến ngày chia tay.

14

Cũng nằm trong dự án OUR DOOR lần này, các bạn TNV đã rải đá hơn 1km đường nhằm tạo điều kiện cho các em đến trường dễ dàng hơn trong mùa mưa lũ. Hiểu được ý nghĩa của hoạt động này, các anh dân quân, người dân địa phương đã hỗ trợ dụng cụ giúp các TNV thực hiện công việc tốt hơn.

Ngày cuối cùng của dự án, sau khi kết thúc những hoạt động tại xã Phương Thịnh, các bạn TNV Singapore đã có dịp được đến thăm quan Củ Chi  và chợ Bến Thành. Chuyến tham quan đã thực sự tạo điều kiện tốt cho các bạn Singapore có dịp hòa mình vào cuộc sống của người dân Việt Nam.

Kết lại một tuần hoạt động, dù có những lúc mệt mỏi, chán nản hay bất lực, thế nhưng các bạn TNV của dự án OUR DOOR đã thể hiện đúng được tinh thần của một người hoạt động xã hội. Đó là sự xông pha, không ngại khó, ngại khổ, sự nhiệt huyết và say mê của tuổi trẻ. Sau chuyến đi, mỗi một thành viên đều trưởng thành hơn rất nhiều.

Chia tay nhau, những gì còn lại trên vai các TNV không chỉ là một chiếc balô nữa, mà đó là những kết tinh đẹp đẽ, những bài học qúy giá từ hành trình đến Phương Thịnh, của tình bạn và của kỉ niệm mà họ sẽ không thể quên.

1304 – DỰ ÁN HEATHCARE CAMPAIGN

Project Heathcare Campaign là dự án hợp tác giữa EVG và hai trường SMU và NTU Singapore. Trong suốt 10 ngày sống tại thư viện cộng đồng Gia Bắc, 22 bạn TNV Singapore và 4 bạn TNV Việt Nam đã có nhiều đóng góp tích cực, góp phần giúp cho đời sống người dân tại Gia Bắc, đặc biệt là vấn đề sức khỏe, thay đổi tích cực hơn.

IMG_6007

Các hoạt động tiêu biểu mà các bạn TNV của dự án Heathcare campaign đã làm được phải kể đến hoạt động xây dựng nhà vệ sinh cho người dân.

Hoạt động dạy học cho trẻ em địa phương, các bạn đã được dạy lớp 5 tại trường tiểu học Gia Bắc là lớp 5A1 và lớp 5A2, tổ chức thành công ngày hội Sport day cho các em.

Các bạn đã phát được 180 bình lọc nước đến các hộ gia đình nghèo tại Gia Bắc.

Tổ chức thành công đêm giao lưu văn nghệ Việt Nam-Singapore với sự tham dự của hơn 100 em học sinh, các thầy cô giáo, chính quyền địa phương.

Rời Gia Bắc sau 10 ngày với biết bao kỷ niệm, quay về thành phố HCM, các bạn đã có cơ hội được nghỉ ngơi và tham quan nhiều thắng cảnh ở thành phố, như chợ Bến Thành, bảo tàng Chứng tích chiến tranh, địa đạo Củ Chi.

Chia tay Việt Nam vào một ngày trời đổ mưa, dự án Heathcare campaign khép lại với biết bao kỷ niệm đẹp tại Gia Bắc, với tình bạn vừa gầy dựng còn dang dở. Nhưng hành trình giúp đỡ Gia Bắc, hành trình tuổi trẻ tươi đẹp của mỗi người vẫn chưa kết thúc. Vì tất cả chúng ta đều trẻ, đều tự do, vì vậy chúng ta sẽ còn tiếp tục đi, tiếp tục học, và tiếp tục trưởng thành. Mong có ngày gặp lại nhau, gặp lại Gia Bắc, một ngày ngập nắng thật đẹp.

 

1305 – DỰ ÁN GREEN CLINIC

DỰ ÁN GREEN CLINIC 23/5-1/6/2013

tại Xã Gia Bắc, Huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng

 

Green Clinic là một dự án mở đầu sự  hợp tác giữa EVG và Team Operation Y học, một nhóm các bạn sinh viên y khoa Singapore, đam mê, nhiệt huyết giúp đỡ cộng đồng.

1

 

 

 

Từ 23/05/2013 đến ngày 01/06/2013, dự án GREEN CLINIC do ECO Vietnam Group (EVG) phối hợp cùng Team Operation Y học đến từ NUS Yong Loo Yin School of Medicine, Singapore đã diễn ra trong một không khí ấm áp tình thương và giàu lòng nhân ái. Được tổ chức tại xã Gia Bắc, huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng là một dự án nhằm giúp đỡ và cải thiện sức khỏe, cuộc sống của người dân địa phương tại đây.

Chỉ trong 5 ngày ngắn ngủi, với tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ và khao khát xây dựng, phát triển cộng đồng, 16 bạn tình nguyện viên (TNV) đến từ Việt Nam và Singapore cùng sự hỗ trợ từ 6 y bác sĩ Việt Nam, họ đã làm được rất nhiều công việc ý nghĩa cho cuộc sống của người dân Gia Bắc. Có thể kể đến các hoạt động tiêu biểu trong dự án lần này như: trạm khám và phát thuốc miễn phí, tiến hành đến thăm nhà từng hộ dân để khảo sát cũng như tuyên truyền và đo khám huyết áp người dân và thăm hộ dân nghèo

28

33

 

 

Trong những ngày đầu tiên đến với Gia Bắc, các bạn TNV cùng các y bác sĩ đã bắt tay ngay với công việc tại trạm khám và phát thuốc miễn phí cho người dân. Chỉ trong 3 buổi khám, nhưng đã có hơn 760 người dân được đo huyết áp, khám và phát thuốc, trong sự nỗ lực đáng khen ngợi của cả đoàn. Đây cũng là dịp các bạn TNV được gần gũi với người dân ban đầu, hiểu hơn, tạo thiện cảm nơi người dân và tạo điều kiện thuận lợi hơn trong những ngày khảo sát sau đó.

 

Bên cạnh đó, các bạn TNV cũng đến thăm hỏi những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong vùng. Chuyến đi nhỏ ấy không chỉ mang đến sự giúp đỡ về vật chất và tinh thần cho các hộ gia đình, mà nó còn làm cho mỗi bạn tình nguyện viên có dịp gần gũi và hiểu hơn với Gia Bắc.

Green Clinic cũng dành thời gian giúp dọn dẹp các kệ sách, thú bông của thư viện và bổ sung lại hộp thuốc y tế. Đặc biệt, các bạn đã cùng các TNV của dự án Healthcare Campaign tổ chức một đêm hội giao lưu văn hóa cùng người dân và các em thiếu nhi Gia Bắc. Những tiết mục văn nghệ từ các bạn TNV đã góp phần tạo nên không khí ấm áp, vui tươi, mặc cho mưa gió ngoài trời.

 

 

 

 

 

 

Sau khi kết thúc những hoạt động tại xã Gia Bắc, các bạn TNV Singapore đã có dịp được đến thăm quan một số địa điểm du lịch ở Sài Gòn như nhà thờ Đức Bà, bảo tàng Chứng tích Chiến tranh, chợ Bến Thành… Chuyến tham quan đã thực sự tạo điều kiện tốt cho các bạn Singapore có dịp tìm hiểu về lịch sử, văn hoá Việt Nam và tăng tình than ái gắn kết giữa TNV Việt Nam và Singapore hơn nữa.

 

Chúng tôi, mỗi người một vẻ, nhưng đã đến Gia Bắc, trong cùng một chuyến đi, trong cùng một nhiệm vụ. Chúng tôi, từ những người lạ, đã gặp gỡ nhau và thân quen như vậy đó. Chúng tôi cảm ơn và tự hào lắm vì đã được ở bên nhau và cùng làm nên một Green Clinic sơ khai nhất, trên mảnh đất Gia Bắc nhuộm màu đỏ…

Du dương đâu đây khúc hát quen thuộc trong đoạn clip của chúng tôi:

“As we go on

We remember

All the times we

Had together

And as our lives change

Come Whatever

We will still be

Friends Forever…”

 

30