“Tôi đã được chứng kiến sự nghèo khó; sự đấu tranh sinh tồn của những người chỉ kiếm được vài ngàn một ngày.
Sau chuyến đi này, tôi đã thực sự được học rất nhiều về tầm quan trọng của sự giúp đỡ, đóng góp cho cộng đồng, điều đã làm thay đổi quan niệm của tôi về một cuộc sống tốt đẹp. Tôi nghĩ đây là quãng thời gian giúp mình nhìn nhận lại bản thân, về nhừng điều mình cần phải làm cho xã hội, mình muốn sống năng nổ hơn nữa. ”
Học sinh trường Saint Andrew Junior College, Singapore
Vừa mới đây còn nói “Xin chào”, khoảnh khắc kế tiếp chúng tôi đã phải nghẹn ngào thốt lên “Tạm biệt”. Tôi khát khao được quay lại Phương Thịnh và tiếp tục làm việc vì những đứa trẻ nơi đây, để có thể trao tặng các em hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng tôi sẽ không buồn bã đâu, khi mà tôi biết rằng các em đã biết có những người quan tâm tới các em, yêu thương các em và như vậy đã đủ để giúp các em có động lực hoàn thành những ước mơ của mình.
Từ còn lại mà tôi cần phải nói là “Cám ơn”. Cám ơn mọi người đã làm nên chuyến đi này, cám ơn tất cả những tình nguyện viên đã đi cùng chúng tôi, cám ơn những đứa trẻ đã dạy chúng tôi nhiều hơn những gì chúng tôi có thể tặng cho các em và cám ơn tất cả bạn bè đã tham gia cùng tôi vào chuyến đi này. Tôi sẽ luôn trân trọng những kỹ niệm ngọt ngào xen lẫn cay đắng chúng ta có cùng nhau ở Phương Thịnh.
(Joel Fluffy Pony Tan, học sinh trường Hwa Chong – dự án Pass On)
Với tôi, House for Hope, công việc xây tách bếp cho hộ dân nghèo ở Gia Bắc, là một trải nghiệm khó quên và thú vị trong chuyến đi. Rất nhiều mồ hôi, sự kiên nhẫn, chăm chú cho mỗi phút giây chúng tôi bắt tay xây từng viên gạch. Chưa kể có những lúc, vài con côn trùng lạ đột ngột tấn công.Tất cả thật sự khó khăn hơn những gì tôi đã nghĩ về công việc này. Dù vậy tôi đã cùng mọi người đã vượt qua nó, để kịp hoàn thành căn bếp. Khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, ánh mắt rạng rỡ của chị Ka Hoi- chủ nhà, tôi cảm giác mình cũng hài lòng và hạnh phúc lắm. Nụ cười ấy thay cho lời cảm ơn đơn giản từ chị giúp tôi nhận ra rằng, công sức chúng tôi bỏ ra, hoàn toàn xứng đáng và có ý nghĩa.
(Winnie Peck, học sinh trường Saint Andrew Junior College – dự án Youth For Cause 2011)
Một điều đặc biệt ý nghĩa mà tôi có thể rút ra từ chuyến đi này, đó là quý trọng những gì mà mình có. Tôi rời Singapore như một cá nhân tham lam, nhưng kết bạn với những đứa trẻ và tình nguyện viên Việt Nam đã góp phần cải thiện tính cách của tôi.
Chuyến đi chỉ có 6 ngày ngắn ngủi của chúng tôi đến Việt Nam đã không làm được gì nhiều để cải thiện tình hình. Hiểu điều đó, tôi sẽ dừng việc đau khổ, nhận lấy những gì tôi cần và thẳng tiến trên con đường mà mình đã chọn. Một lời cảm ơn chân thành đến những người đã tạo nên chuyến đi này như một trải nghiệm tích cực. Dù rất muốn kết thúc bằng một câu nói thật xúc động, nhưng thôi chỉ đơn giản là tôi rất hạnh phúc vì đã được tham gia vào chuyến đi này từ những giây phút đầu tiên. Chào tạm biệt và bình yên nhé!
Tôi nhớ những đứa trẻ và các tình nguyện viên.
(Max Yoong, học sinh Hwa Chong – dự án Pass on)